Năm đầu Chính Đức thời vua Minh Vũ Tông, ở huyện An Huy có một người lái buôn tên là Vương Thiện, đã 40 tuổi rồi mà vẫn chưa có con.
Lần đó, ông Vương đến Tô Châu buôn bán, có một người xem tướng luôn xem phúc hoạ cho mọi người rất chính xác, khi vừa nhìn thấy Vương Thiện liền lắc đầu chau mày nói: “Ông vẫn chưa có con đúng không?”.
Vương Thiện trả lời: “Đúng vậy”. Người xem tướng nói: “Ông không những không có con mà tới tháng 10 còn gặp đại hoạ”.
Ông Vương trước giờ luôn bội phục khả năng của các vị thầy tướng số nên ông tin ngay không chút nghi ngờ. Vì vậy, ông bèn vội vã thu gom hết vốn liếng để trở về nhà ở An Huy.
Lúc bấy giờ đang là mùa mưa, nước sông dâng lên rất cao, thuyền bè không thể di chuyển, nên ông Vương chỉ còn cách dừng chân ở lại quán trọ mà chờ đợi. Sáng hôm đó Vương Thiện đi ra bờ sông đi dạo, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ nhảy xuống sông tự vẫn. Thấy tình thế cấp bách, ông Vương hô lớn: “Thuyền bè ai cứu được người phụ nữ này tôi xin trả 20 lạng bạc”.
Rất nhanh chóng có một chiếc thuyền đến vớt và đưa người phụ nữ lên bờ. Rất may là cô được cứu kịp thời nên sống sót. Ông Vương là người hào phóng nên đã giữ lời hứa, lấy ra 20 lạng bạc đưa cho chủ thuyền. Sau khi được cứu, Vương Thiện hỏi thiếu phụ sao lại phải quyên sinh. Cô đáp: “Chồng tôi đi làm ăn xa, trong nhà có nuôi một con heo, hôm qua đem bán lấy tiền chuẩn bị trả nợ điền chủ, không ngờ lúc nhận bạc không để ý bị người mua lừa toàn bạc giả. Tôi sợ rằng chồng về trách mắng, gia cảnh lại bần hàn nên không thiết sống nữa đành tìm đường quyên sinh”.
Vương Thiện đồng cảm với hoàn cảnh của người phụ nữ, hỏi số tiền bán lợn hôm qua bao nhiêu, sau đó không ngần ngại đưa cho cô gấp đôi số tiền đó.
Người phụ nữ mang số bạc ấy trở về nhà, sau khi người chồng về cô bèn kể lại toàn bộ câu chuyện cho chồng nghe nhưng anh ta nghi ngờ không tin. Đêm đó hai vợ chồng cô quyết định đi đến quán trọ tìm Vương Thiện. Khi đến nơi thì Vương Thiện đã đóng cửa tắt đèn đi ngủ, người chồng bảo cô vợ gõ cửa. Vương Thiện bên trong nghe thấy có người gõ cửa liền hỏi ai, thiếu phụ trả lời: “Tôi là người sáng nay nhảy sông quyên sinh, nay đặc biệt đến để bái tạ”.
Vương Thiện bên trong đáp lại: “Cô là thiếu phụ, ta lại là trai đơn thân từ nơi xa đến, đêm tối trời khuya sao có thể gặp mặt được? Cô mau đi về đi, nếu như nhất định muốn gặp thì sáng mai hãy cùng chồng cô đến đây”.
Chồng thiếu phụ nghe xong lập tức xoá bỏ mọi nghi ngờ rồi lên tiếng: “Vợ chồng tôi đều đang ở đây”. Vương Thiện thấy vậy khoác thêm áo bước ra ngoài gặp hai vợ chồng họ. Nhưng khi vừa mới bước ra khỏi cửa thì nghe một tiếng “Rầm” ở phía trong căn nhà. Ba người chạy vào trong xem, hoá ra bức tường quán trọ do mưa lớn lâu ngày không chịu được đã bị sập. Nếu như vừa rồi Vương Thiện không ra ngay kịp thời thì có lẽ cũng đã phải bỏ mạng rồi. Cặp vợ chồng thở phào nhẹ nhõm khi chứng kiến cảnh tượng ấy, sau đó họ thành kính cảm ơn lòng tốt của ông Vương.
Một thời gian sau hết mùa mưa, Vương Thiện lên đường trở về quê nhà. Trên đường đi ông lại gặp lại người xem tướng lần trước. Vị thầy tướng số này khi vừa nhìn thấy Vương Thiện thì giật mình kinh ngạc nói: “Mới vài tháng không gặp mà sắc diện của ông giờ đây đã đổi khác. Trên mặt tràn đầy phúc khí, nhất định là ông vừa làm việc gì đại đức đại phúc mới được như vậy. Không những tránh được đại nạn mà còn tích được phúc đức vô lượng về sau”.
Quả nhiên sau này vợ của Vương Thiện đã liên tiếp sinh cho ông 11 người con, mỗi người con đều rất đoan chính, trong đó có 2 người đỗ đạt cao. Bản thân ông Vương hưởng thọ 98 tuổi, gia đình sống hạnh phúc ấm no.
Người xưa vốn rất tin vào số mệnh, hơn nữa còn chăm chỉ làm việc thiện tích đức, vậy nên không cầu mà tự đắc được phúc báo.
Tuy nhiên, xã hội ngày nay dần biến đổi, con người ngày càng không còn tin vào thiện ác hữu báo, hơn nữa còn luôn đắc ý cho rằng tất cả mọi việc đều do tự thân mình mưu trí mà đoạt được. Bởi vậy mà người ta đua nhau bận rộn với cuộc sống tranh giành, lao tâm khổ tứ với mong cầu đạt được thật nhiều, tích trữ thật nhiều. Nhưng người ta lại không hiểu rằng “Tử sinh hữu mệnh, phú quý tại thiên”, tất cả đều do ông trời định đặt. Những gì hao tâm tổn sức để có được, vẫn là những thứ có trong vận mệnh. Uổng công vất vả một đời, nhưng nếu như trong vận mệnh mà không có nó, thì dẫu có vắt óc bày mưu cũng không giữ được.
Vậy nên, thay vì tranh giành để có được, chi bằng sống lương thiện, dùng thiện đãi người, lấy đức làm gốc, có như vậy mới được Thần Phật che chở và bảo hộ.
Có thời gian, trên thị trường bày bán la liệt một loại trang sức, gọi là dây chuyền đổi mệnh. Đó là một sợi dây chuyền mạ vàng, và có rất nhiều người mua, ai cũng mong sao được may mắn. Tuy nhiên, chỉ một chiếc dây chuyền như vậy lại thật sự có thể thây đổi vận mệnh sao?
(Trích từ ĐVKN)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Đăng nhận xét